Chu trình CNO (cho
carbon–
nitrogen–
oxygen) là một trong hai chuỗi
phản ứng nhiệt hạch mà các
ngôi sao chuyển
hydrogen về
helium, chuỗi còn lại là
chuỗi phản ứng proton–proton (phản ứng dây chuyền pp). Không như chuỗi pp, chu trình CNO là một
chu trình xúc tác. Nó đóng góp chính trong các ngôi sao nặng gấp 1.3 lần
khối lượng Mặt Trời.
[1]Trong chu trình CNO, bốn
proton tổng hợp nhiệt hạch, sử dụng các đồng vị carbon, nitrogen, và oxygen như là chất xúc tác, để sản xuất ra một
hạt alpha, hai
positron và hai
neutrino electron. Mặc dù có nhiều con đường và nhiều chất xúc tác trong các chu trình CNO nhưng chúng đều có thể được viết gọn lại là:Các positron hầu hết sẽ
hủy với các positron, giải phóng năng lượng dưới dạng các bức xạ
tia gamma. Các neutrino thoát khỏi ngôi sao cũng mang một ít năng lượng đi. Một hạt nhân tiếp tục trở thành các đồng vị carbon, nitrogen, và oxygen thông qua một số lượng biến đổi trong một chu trình không có điểm dừng.Chuỗi proton–proton đóng góp chủ yếu trong các ngôi sao có khối lượng hoặc nhỏ hơn khối lượng Mặt Trời. Sự khác nhau này xuất phát từ sự phụ thuộc nhiệt độ giữa hai chuỗi phản ứng; chuỗi phản ứng pp bắt đầu ở nhiệt độ khoảng &0000000004000000.0000004×106 K
[2] (4 megakelvin), nó cũng là nguồn năng lượng chính trong các ngôi sao nhỏ. Chuỗi CNO tự duy trì bắt đầu ở khoảng &0000000015000000.00000015×106 K, nhưng năng lượng sinh ra nhanh hơn rất nhiều với sự tăng nhiệt độ
[1] do đó nó trở thành nguồn năng lượng chính ở khoảng &0000000017000000.00000017×106 K.
[3]Mặt Trời có nhiệt độ
lõi khoảng &0000000015700000.00000015.7×106 K, và chỉ &0000000000000001.7000001.7% hạt nhân 4He trong Mặt Trời được sinh ra từ chu trình CNO. Chu trình
CNO loại I là quá trình được đề xuất một cách độc lập bởi
Carl von Weizsäcker[4][5] and
Hans Bethe[6][7] in the late 1930s.